tra công đi đâu rồi

Nam thanh niên trong clip bắt trộm chú chó Poodle đã liên hệ, trả lại con vật sau bốn ngày bị bắt đi. Ngày 28-8, liên quan đến vụ đến tiệm mua phụ tùng xe máy rồi bắt trộm chó, bà Phan Thị Bích Phượng (ngụ quận Gò Vấp) cho biết vừa nhận lại được chú chó cưng của Mùa thu này, bạn sẽ đi đâu? 1. Hội An đầy mộng mơ. Nếu có dịp đến với Hội An, chắc hẳn chúng ta sẽ luôn lưu giữ hình ảnh về những bức tường vàng mang dấu ấn thời gian, cổ kính và thi vị, hình ảnh phố cổ về đêm lung linh ánh sáng, hàng ngàn chiếc đèn lồng cùng 111 NĂM NGƯỜI THANH NIÊN NGUYỄN TẤT THÀNH RA ĐI TÌM ĐƯỜNG CỨU để rồi 34 năm sau đã "khởi nghiệp" thành công, giành lại 'sổ đỏ' cho đất nước. Những kỷ niệm về một hành trình của bản thân, cũng như tự hào nói lên mình tới từ đâu. Sau mỗi lần như thế, ít Đồng xa rồi lại đồng gần. Thương con mẹ lội đồng gần đồng xa "Âu ơ…" tiếng vọng xẻ tim. Lời ru xưa bỗng về tìm con mơ. Đâu rồi cái tuổi ngây thơ. Mẹ ta nay đã mịt mờ chân mây. Chiều đông giăng kín heo may. Tìm đâu cho thấy tháng ngày "ầu ơ…" (Đỗ Trung Đấy thì người ta trả lại cho mình chứ có phải người ta lấy mất vàng của mình đi đâu". Bà chủ tiệm vàng cũng đanh thép nói với bố mẹ của khách hàng: "Còn ông này không có liên quan gì. Con của chị chị kêu công an đến đây. Rencontre Femme Avec N De Telephone. Edit Bếu "Đinh ——, giá trị sủng ái tăng 10 điểm, giá trị hiện tại 40." Hạ Hi bụng rỗng phát ra tiếng kêu, tạm thời bỏ xuống nghi ngờ, "Tôi đói bụng." Chu Tấn Viêm cảm thấy bản thân mình có bệnh, đến cả bộ dạng kiêu căng của tiểu thiếu chủ cũng thích vô cùng, thậm chí tưởng ôm vào trong ngực hảo hảo yêu thương một phen, "Chờ một chút. Gần đây có một siêu thị, lúc trước sợ cậu tỉnh lại không thấy ai nên tôi ở lại chờ cậu tỉnh, hiện tại tôi ra ngoài lấy đồ ăn." Trên sổ tay có ghi, thân là tiện thụ phải có ý thức thời thời khác khắc đi theo tra công, giúp hắn ngăn trở nguy hiểm, Hạ Hi vội nói "Tôi đi cùng anh!" Nhìn Chu Tấn Viêm thần sắc rõ ràng không tán đồng, Hạ Hi từ giữa lòng bàn tay thôi phát ra một dây đằng, "Tôi rất lợi hại nha, không thua kém gì hỏa cầu của anh đâu, lúc cần tôi sẽ bảo vệ anh." "Ân, Tiểu Khê lợi hại nhất," Chu Tấn Viêm nhẹ nhàng sờ sờ đầu tiểu thiếu chủ, kiên nhẫn giống như dỗ trẻ con "Nhưng miệng vết thương của cậu vẫn chưa lành, tạm thời không thể chạy loạn, tôi cam đoan sẽ trở về rất nhanh, được không?" Nhắc tới miệng vết thương, Chu Tấn Viêm liền nhịn không được nhíu mày, cảm thấy cần thiết cùng tiểu thiếu chủ tiến hành nói chuyện nghiêm túc, nhưng tiểu thiếu chủ vẫn dị thường kiên trì "Tôi đã không có việc gì, tôi cũng muốn đi cùng." "Tiểu Khê nghe lời, lần này ở nhà ngoan ngoãn chờ, lần sau chúng ta sẽ đi cùng nhau." Tiểu thiếu chủ lại lẳng lặng nhìn hắn hỏi "Anh kỳ thật là muốn nhân cơ hội này rời khỏi tôi đúng không?" Chu Tấn Viêm sửng sốt, "Tiểu Khê, tại sao lại nghĩ như vậy, tôi......" Chính là chưa nói xong đã bị tiểu thiếu chủ đánh gãy, "Anh không cần lừa tôi, tôi sẽ không bị anh lừa thêm lần nào nữa đâu." Chu Tấn Viêm hoàn toàn ngây người. Hắn cơ hồ sau một lúc lâu mới mở miệng ra được, lấy lại bình tĩnh sau đó nghiêm túc nói, "Tiểu Khê, chúng ta nghiêm túc nói chuyện được không?" Tiểu thiếu chủ không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, tư thế giống như đứa nhỏ nghiền ngẫm nghe tiên sinh giảng bài, cần bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn, quả thực rất lừa người. Tóc mới ngủ dậy chưa kịp sửa soạn có mấy cọng kiều lên, bộ dạng thực sự chọc người thương yêu. Trong mắt Chu Tấn Viêm đương nhiên càng yêu thương đến không được, duỗi tay đem mấy cọng tóc trên đầu cậu chải gọn, "Tôi biết trước đây là tôi sai, nhưng tôi cam đoan sẽ không bao giờ lừa gạt cậu, tin tưởng tôi." Đương nhiên câu ' tôi cũng thích cậu ' hắn hiện tại không có mặt mũi nói ra, mà có nói cũng chỉ sợ tiểu thiếu chủ càng không tin. "Hơn nữa, cậu đã cứu tôi một mạng, tôi đương nhiên đâu thể ác tâm bỏ rơi ân nhân cứu mạng của mình được?" cuối cùng Chu Tấn Viêm từ trên người móc ra một kiện đồ vật đưa tới trong tay đối phương, nhẹ nhàng nói "Tiểu Khê, lần này lại giúp tôi mang lên được không?" tư thái trịnh trọng mang theo một tia khẩn cầu này vô tình giống như cầu hôn. Hạ Hi nhìn lại, chỉ thấy đồ vật trong tay thế nhưng chính là cài áo bằng ngọc bị vỡ lúc trước, không biết Chu Tấn Viêm dùng phương pháp gì dính lại, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng nhẹ nhàng. Liếc qua, quả thực nhìn như chưa từng rơi vỡ, chỉ cẩn thận tỉ mỉ xem mới thấy ở giữa có khe nứt. "Nó đã hỏng rồi, nên vứt đi." một câu nói nhẹ thoáng qua lại làm Chu Tấn Viêm thần sắc nháy mắt ảm đạm xuống dưới. Hắn phía trước còn tưởng rằng hắn sẽ có thời gian cả đời từ từ chậm rãi sửa đúng nhân sinh quan của tiểu thiếu chủ, lại không nghĩ rằng rất nhiều chuyện không phải cứ quay đầu lại là có thể trở lại như cũ. Khi yêu một ai đó , sớm hay muộn đều sẽ phải trả giá đại giới, mà đại giới của hắn chính là dù hắn có nói như thế nào, đối phương đều sẽ không tin tưởng hắn hắn hiện tại có đau lòng như thế nào thì chuyện hắn gây ra hắn đương nhiên phải lãnh hậu quả thôi. Chu Tấn Viêm vẫn là không từ bỏ quyết tâm làm rõ ràng mọi chuyện với Hạ Hi "Tiểu Khê, lời tôi vừa nói có phải khiến cậu vẫn chưa hiểu rõ tâm ý tôi?" "Ân," tiểu thiếu chủ vội không ngừng gật đầu, "Hiện tại chúng ta có thể đi ra ngoài tìm đồ ăn được không?" Hảo đói! Phải biết Chịu đói cũng không được tính vào giá trị bị ngược a, Hạ Hi ngay sau đó liền xốc lên chăn nhảy xuống giường, "Mau đi thôi!" Trước tình huống này Chu Tấn Viêm quả thực không biết nên nói cái gì, nhưng mà khoảnh khắc tiếp theo càng nói không ra lời. Thiếu niên cứ như vậy chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng rộng thùng thình xuống giường, hai chân thẳng tắp thon dài đều lộ ra, làn da trắng như bạch ngọc quả thực khiến không ai có thể không nảy sinh dục vọng. Ngày hôm qua vội vã xử lý miệng vết thương, quần áo Hạ Hi đều không thể dùng được nữa, áo sơmi trên người cậu bây giờ đương nhiên là của Chu Tấn Viêm, so với số đo của cậu lớn hơn nhiều, vạt áo dài vừa chùm qua mông, xương quai xanh cùng ngực do cổ áo quá rộng cũng bị lộ ra trước không khí. Kỳ thật lúc xử lý miệng vết thương, Chu Tấn Viêm cũng đã xem qua thân thể thiếu niên, nhưng lúc ấy chỉ lo lắng, lại sợ cậu cảm lạnh nên vội vàng phủ chăn cho câu, sao có thể tình sắc mị ý như giờ phút này. Người mình thích ở trước mắt, mặc áo của mình, thân thể ngây ngô xinh đẹp nửa che nửa hở.........Phía dưới của Chu Tấn Viêm theo bản năng mà ngẩng đầu. Tiểu thiếu chủ không hiểu chuyện, ngây ngô ghé người gần hắn, hỏi "Sao còn không đi? Tôi đói bụng, muốn đi tìm đồ ăn." "Tiểu Khê ngoan, trước mặc quần áo chỉnh tề đã." Nam nhân thanh âm thô ách giống như tiếng sỏi cát ma sát, "Mặc tốt quần áo chúng ta liền đi." Chu Tấn Viêm miễn cưỡng dựa vào khả năng tự chủ khống chế tình dục, xoay người tìm quần áo cho Hạ Hi. Cuối cùng sau khi Hạ Hi mặc áo hoodi - có năm phần giống đồ Chu Tấn Viêm đang mặc - mới được hắn đồng ý cho ra khỏi nhà. Chờ đến lúc Hạ Hi yên vị trên xe, Chu Tấn Viêm mới tỉnh ra, rõ ràng ban đầu không đồng ý cho đối phương ra ngoài cuối cùng bản thân lại tự mình chuẩn bị đồ cho cậu đi, thầm mắng bản thân quả thực bị tình dục làm cho mê muội, chỉ có thể tự nhủ phải từng giây từng khắc coi chừng Hạ Hi, "Miệng vết thương đau nhất định phải nói, biết không?" Hạ Hi gật gật đầu nhìn phía ngoài cửa sổ xe, nơi này là vùng ngoại thành, tang thi cũng không nhiều, đang giữa trưa, ánh mặt trời tựa hồ làm tang thi hành động cũng trở nên lười biếng và chậm chạp đi một chút, cũng không có chú ý ô tô của bọn họ. bởi vậy hai người thuận lợi đến siêu thị, chỉ thấy bên trong một mảnh hỗn độn, không ít kệ để hàng đều ngã trên mặt đất, nhưng các loại đồ ăn phần lớn vẫn còn. Nhìn vịt quay bên khu thức ăn chín, tiểu thiếu chủ làm lơ tang thi, chạy qua. "Tiểu Khê!" Chu Tấn Viêm trong lòng căng thẳng, đang muốn xông lên trước, lại thấy một cây dây đằng không nhanh không chậm từ trên người Hạ Hi vươn ra, nhanh chóng mà ưu nhã đâm thủng huyệt thái dương tang thi. Chu Tấn Viêm suýt nữa bật cười, hắn thế nhưng lại lần nữa quên tiểu thiếu chủ không giống người thường. Mà bên kia bắt được vịt nướng tiểu thiếu chủ đã cảm thấy mỹ mãn cắn một ngụm, không chút nào chịu ảnh hưởng bởi cảnh vật xung quanh, còn không ngừng giết giết tang thi tăng lever. Một giọt máu tươi vô tình bắn lên trên gương mặt cậu, tựa như một viên lệ chí aka nốt ruồi đỏ tươi, làm cả người thoạt nhìn có loại đẹp yêu dã. Thuần tịnh thuần khiết, thanh tịnh cùng huyết tinh kết hợp, làm Chu Tấn Viêm vô pháp ức chế hô hấp thô nặng. lúc nào người cũng dễ bốc hỏa vậy anh J Hai người rời khỏi siêu thị đã là chạng vạng, mặt trời ngả về tây, bóng Chu Tấn Viêm cùng Hạ Hi đứng chung một chỗ cũng bị ánh hoàng hôn kéo dài trên đất. Bọn họ thái độ từ đầu tới đuôi đều giống như đi mua sắm bình thường, bonus thêm đánh quái luyện cấp, cuối cùng thong thả lái xe về nhà, —— hết thảy thoạt nhìn bình yên như thế giới chưa từng xảy ra chuyện gì. Chu Tấn Viêm mang theo rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trở về, chuẩn bị tự mình vào bếp nấu ăn cho Hạ Hi, cho nên về nhà liền tiến phòng bếp, đem đồ ăn phân loại, sau đó mở ra lò vi ba nấu cơm, Hạ Hi vốn dĩ muốn hỗ trợ, nhưng Chu Tấn Viêm ngại vết thương trên người cậu chưa khỏi, cái gì cũng không cho cậu động tay. hiền phu is real Hạ Hi nãy giờ đã ăn vặt rất nhiều, nên bụng quả thực không hề thấy đói, ngoan ngoãn ở một bên chờ. Thế nhưng lúc sau, vẫn là bị mùi hương hấp dẫn nhịn không được một lúc một lúc lại chạy vào trong bếp ngó đông tây "Chín chưa?" "Lập tức xong ngay đây." Chu Tấn Viêm nhìn tiểu thiếu chủ chân đất, "Mau đi dép vào, coi chừng lại cảm lạnh." "Đinh —, giá trị sửng ái tăng 3 điểm,." Tiểu thiếu chủ vô tội giật giật ngón chân, "Nhưng trên sàn nhà một chút cũng không lạnh." ngón chân trắng nõn đáng yêu cùng mắt cá chân tinh xảo làm Chu Tấn Viêm tâm thần rung động, "Buổi tối nhiệt độ không khí thấp, không muốn đi dép thì cũng phải mang tất chân vào." Tiểu thiếu chủ chỉ có thể không cam nguyện đi tìm vớ, Chu Tấn Viêm rốt cục đem đồ ăn làm tốt, nóng hầm hập bưng lên bàn. Căn hộ tám mươi mét vuông sạch sẽ, thoải mái, trên bàn cơm ba món mặn một món canh, người mình thích ở bên cạnh, cùng hắn cùng nhau ăn bữa tối. Cảm giác an tâm và ấm áp trước đây hắn chưa từng được trải nghiệm thế nhưng ở mạt thế lại được đến, Chu Tấn Viêm nhịn không được có chút ngây người. Chỉ là suy nghĩ rất nhanh bị thanh âm tiểu thiếu chủ đánh gãy "Lá cây không thu về được, phải làm sao đây......" dị năng Hạ Hi rốt cục thăng một bậc, bên cạnh việc có thể sinh trưởng ra dây đằng, còn có thể sinh ra một vài loại cây nhỏ. Chỉ là Hạ Hi không biết cách sử dụng chúng, một phần cũng do thân thể cậu chưa khôi phục, không thể thuần thục khống chế chúng nó, khiến cho trên đầu sinh ra một cái tiểu cây nhưng không thu về được, một cây tiểu đậu thẳng tắp vẫy hai mảnh lá cây ở đỉnh đầu cậu lay động. Này quả thực là quá đáng yêu. Chu Tấn Viêm nhìn bộ dáng Hạ Hi giờ phút này nhịn không được cười ra tiếng. Nhìn tiểu thiếu chủ không vui, buồn bực, vội ho nhẹ một tiếng nghiêm mặt nói "Đây là cây non, hẳn là có thể nở hoa kết quả đi? Về sau anh liền có thể có hoa quả ăn." Thiên chân tiểu thiếu chủ quả nhiên so tiểu hài tử còn đáng yêu hơn nhiều, nhắc tới hoa quả đôi mắt tức khắc lại sáng lên, đem vài loại quả chính mình thích ăn suy nghĩ, "Không biết nó là quả nho, hay quả dưa hấu, hoặc dâu tây,...' Sắc trời bắt đầu tối, mọi thứ xảy ra bên ngoài giống như đều không liên quan đến thế giới trong phòng, không khí ấm áp ở nơi này vô thức làm người ta cảm thấy những củ cà rốt tang thi xấu xí đó cùng mạt thế khủng bố - tất cả đều không đáng sợ. Hạ Hi không nghĩ tới Chu Tấn Viêm nấu cơm ăn ngon như vậy, vừa lơ là chút liền ăn no căng. Nghĩ tới trước đây khi còn là tiểu nhân ngư, Herbert thường xuyên xoa eo cho mình, theo bản năng liền ỷ ở trên sô pha mở ra cái bụng cấp Chu Tấn Viêm xoa. Chu Tấn Viêm thế nhưng cũng ngựa quen đường cũ dùng tay phủ lên bụng cậu, cẩn thận tránh đi miệng vết thương. "Tiểu Khê, tôi liên hệ với người quen ở cục cảnh sát, họ nói rằng thành phố B thành lập căn cứ liên minh, hoan nghênh dị năng giả đến đầu quân, chúng ta ở đây không phải là kế lâu dài, chờ miệng vết thương của cậu khỏi hẳn, chúng ta đi thành phố B được không?" thân thể Hạ Hi còn có chút suy yếu, ban ngày lăn lộn đã mệt mỏi bất kham, cả người thoạt nhìn uể oải, "Hảo a, vừa lúc anh trai tôi cũng ở nơi đó." "Rất khó chịu sao?" Chu Tấn Viêm thấy thế, vội đau lòng duỗi tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Hạ Hi, sau đó mới nhớ tới thân phận của đối phương, nếu thật là Mạc gia trong truyền thuyết, vậy thì... 'Anh cậu, có phải chính là tân nhiệm gia chủ Mạc gia nổi tiếng không?" "Ân," Hạ Hi cũng cảm thấy thân phận anh trai mình thực khốc huyễn, "Phía trước anh ấy phái máy bay trực thăng tới đón tôi, nhưng tôi tự mình chạy tới quán bar tìm anh, liên minh căn cứ anh vừa nói, rất có thể là do anh tôi thành lập." "Cậu......" Chu Tấn Viêm lại một lần khắc sâu thể nghiệm thế nào gọi là mạch não khác người của tiểu thiếu chủ, "Cậu vì sao không nói chuyện này với tôi?" "Bởi vì anh có hỏi đâu." Chu Tấn Viêm cảm thấy thích một người có bối cảnh cường đại đã rất khó, nhưng thích một người có tư duy không bình thường như tiểu thiếu chủ càng khó hơn, bất quá hắn rất nhanh bị nhiệt độ dưới tay hấp dẫn chú ý, cau mày lo lắng nói "có chút nóng lên, quả nhiên hôm nay vẫn là không nên để cậu ra ngoài cùng." Chu Tấn Viêm đứng dậy đi lấy thuốc hạ sốt, thời điểm trở về lại thấy Hạ Hi đã ngủ ngoan rồi. Giống như con mèo con cuộn thành một đoàn nhỏ, quần áo hỗn độn không hề phòng bị, thật không ngờ có lúc chỉ ngắm người khác ngủ cũng khiến cho hắn toàn thân khô nóng. một ngày lên 3 lần thế này dễ gãy lắm p/s mọi người rảnh đọc thử ' thú thế đệ nhất lại thương' nhà mình nhé. thú nhân, tinh tế, siêu manh nha 3 nếu rảnh hơn thì cmt cho ta ý kiến cũng đk, ủng hộ thì editor càng vui 3 editor Bếu Herbert không nháy mắt nhìn Hạ Hi, ánh mắt tựa như đang quan sát hài tử bảo bối của mình, vừa mong cậu có thể tự mình đi lại vừa lo sợ cậu té ngã, một bên nghiêm khắc một bên lại không kìm chế được đau lòng và sủng nịch, hắn không hề phát hiện cả người mình căng chặt, chỉ trực chờ Hạ Hi có dấu hiệu ngã xuống lúc nào là kịp thời đỡ lấy. Hạ Hi cảm thấy chân mình càng ngày càng chết lặng, sau đó bỗng nhói lên một cái, một trận đau nhức đánh úp lại, mỗi một bước chân dẫm xuống là buốt tới tận óc. "Đinh ——, giá trị bị ngược tăng 5 điểm, tổng điểm 45." Nghe thông báo của hệ thống thần kinh Hạ Hi không kìm được rung lên, còn Herbert vừa thấy Hạ Hi té ngã, đau lòng không thôi "Được rồi, không luyện nữa, ngày mai chúng ta tiếp tục." Hạ Hi quyết đoán lắc đầu. Tra công ngươi không cần kéo chân sau của ta được ko?, không ai có thể trở ngại việc ta soát giá trị ngược !!!! "Đinh ——, chúc mừng ký chủ kích phát chi nhánh nhiệm vụ ' chạy đi tiểu nhân ngư ', thỉnh ký chủ dùng thuần thục hai chân đi đường và chạy, thời hạn một tháng, nhiệm vụ tặng thưởng 500 tích phân tặng thêm 1 quyển 'nhập môn tu chân tinh nghĩa'." Nghe vậy Hạ Hi càng kiên định phải tập đi bằng được, thử qua thử lại hơn 10 lần, rốt cuộc trước sự lo lắng của Herbert, tự lực bước đến trước mặt hắn. "Đinh ——, giá trị bị ngược tăng 10 điểm." Tuy rằng hai chân đã chết lặng không còn cảm giác, nhưng Hạ Hi lại vô cùng vui vẻ. Tiểu nhân ngư tươi cười sáng lạn thẳng tắp phóng vào trong lòng Herbert, khiến hắn không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác choáng váng, nhịn không được nhẹ nhàng ôm đối phương vào trong lòng ngực, "Tiểu Hi......" Herbert đột nhiên có rất nhiều điều muốn nói với cậu, rồi lại không biết mở miệng như thế nào. bộ dáng Hạ Hi nghiêm túc chuyên chú làm việc so với bất kì một thời điểm nào khác đều xinh đẹp mê người trên giường mê người hơn a ơi , làm hắn nhịn không được muốn ôm lấy cậu, mãnh liệt hôn lên môi chịch luôn cũng được a ơi. Tiểu nhân ngư của hắn sao có thể đặc biệt đến vậy, cậu so với bất cứ người nào đều đáng yêu thiện lương hơn, thậm chí còn kiên trì bất khuất hơn binh lính dưới trướng hắn, hắn chưa bao giờ chỉ xem cậu là một nhân ngư - Hạ Hi là bạn lữ mà hắn dùng toàn bộ linh hồn của mình thương yêu. Hạ Hi hoàn toàn không biết cảm xúc đang khuấy động trong lòng Herbert, ngây thơ hỏi "Có chuyện gì sao?" "Gọi tên của ta được không? Kêu ta Geel." Đây là nhũ danh của Herbert, khi cha mẹ hắn còn sống thường gọi hắn như vậy, hắn đột nhiên rất muốn nghe tiểu nhân ngư gọi mình như vậy. "Geel," Hạ Hi thực ngoan ngoãn nghe lời, sau đó nói "Tôi sắp không đứng được." Herbert còn chưa kịp cảm nhận hết niềm hạnh phúc khi nghe Hại Hi niệm tên mình, đã bị câu nói phía sau làm khẩn trương "Làm sao vậy?" Thấy Hạ Hi cơ hồ lung lay sắp đổ, Herbert trong lòng trầm xuống, "Có phải chân đau hay không?" "Ân." Edit Bếu Khoảnh khắc bị viên đạn xuyên qua ngực Hạ Hi kỳ thực cũng không cảm thấy đau đớn như tưởng tượng. Cậu chỉ kịp nghe được 'Phanh' một tiếng vang lên, sau đó trông thấy Tưởng Chiến Uy - đứng đối diện - vẻ mặt đột nhiên đổi sắc, cái gương mặt bình thường vẫn luôn khuyết thiếu biểu tình lại lộ ra sự khủng hoảng trước nay chưa từng có, chỉ trong một giây đã nhanh chóng vọt tới bên cạnh cậu, đem cậu tiếp vào lòng. Máu tươi chỉ trong giây lát đã thấm ướt cả áo, Hạ Hi rất nhanh cảm thấy ngực khó chịu, khó có thể hô hấp, cố gắng trợn to mắt nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình, mấp máy miệng muốn nói gì đó nhưng lại không tài nào phát được ra lời. Tưởng Chiến Uy gắt gao ấn chặt miệng vết thương không ngừng đổ máu của cậu, miệng lẩm bẩm "Cố gắng kiên trì thêm chút nữa, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu xảy ra chuyện, chúng ta đến bệnh viện..." Phía sau phó quan đã dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị xe chạy tới bệnh viện gần nhất, ngữ khí Tưởng Chiến Uy tuy rằng còn duy trì được sự trấn định ngày thường, nhưng thanh âm không tự chủ được run rẩy đã bán đứng hắn, thậm chí ngay cả bàn tay đang che lấy miệng vết thương của Hạ Hi cũng không tự chủ được run rấy. Tưởng Chiến Uy như vậy khiến Hạ Hi không hiểu sao lại có chút đau lòng không nỡ, đột nhiên muốn giơ tay ra chạm đến khuôn mặt hắn, nhưng tay mới gắng gượng được đến nửa đường, tại khoảnh khắc sắp chạm được vào Tưởng Chiến Uy, lại vô lực chậm rãi buông xuống. Tưởng Chiến Uy kinh hãi nhìn cánh tay Hạ Hi buông lỏng xuống, bước chân vội vàng đột ngột dừng lại, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của người trong lòng. Cổ tay yếu ớt nhảy lên vài cái mạch đập rồi đình chỉ hẳn, khiến trái tim Tưởng Chiến Uy trong khoảnh khắc như bị nghìn lưỡi dao đâm vào, đau đến mức khó thở, hai chân cuối cùng vô pháp chống đỡ ầm ầm quỳ xuống đất, cảm thấy chính mình cũng theo cái chết của người con trai trong lòng mà chết đi. Thế nhưng cảm giác tự mình cảm thụ được người trong lòng từng chút từng chút một mất đi hô hấp, mất đi độ ấm..., so với đơn thuần tử vong càng đau đớn gấp trăm lần. Tưởng Chiến Uy trên mặt thống khổ, kể cả khi bị một đao tươi sống lăng trì đến chết có lẽ cũng không khiến hắn đau đớn như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thực khó tưởng tượng một đầu lĩnh quân phiệt hai tay dính đầy máu tanh sẽ có một ngày lộ ra biểu tình như vậy. Người đàn ông hai tay ôm chặt lấy thi thể đã lãnh lẽo của thiếu niên, như dã thú mất con gầm nhẹ, trong thanh âm nồng đậm tuyệt vọng đến mức khiến người nghe kinh hãi, "Hạ Hi !!" Hạ Hi đột nhiên cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng, cúi đầu phát hiện linh hồn quả nhiên thoát ly khỏi cơ thể, bay tới giữa không trung. Sau đó liền nhìn thấy hình ảnh nam nhân cả đời đổ máu không đổ lệ ôm lấy thi thể mình khóc. Từng nhiều lần vô tình cự tuyệt đối phương theo đuổi - Hạ Hi - tại giờ khắc này đột nhiên không hiểu sao có vài phần rung động. Còn nhớ rõ lần đầu gặp mặt Tưởng Chiến Uy là tại bữa tiệc mừng thọ của cha, cái kia đầu lĩnh quân phiệt nghe đồn lãnh huyết vô tình từ đầu đến cuối thọ yến bảo trì tư thái muốn sống chớ tiến lại gần, nhưng khi bữa tiệc vừa chấm dứt, thời điểm cậu ra ngoài tiễn khách, Tưởng Chiến Uy lại đột nhiên cởi áo khoác ngoài quân trang khoác lên người cậu. Đầu thu đêm lạnh, đến quản gia cũng không phát hiện cậu chỉ mặc trên người có mỗi chiếc áo sơ mi sẽ bị lạnh, thế nhưng lại bị một người xa lạ chú ý đến. Trong mắt cậu, đối phương thuộc loại quân phiệt thô lỗ chỉ biết động đao động thương– là loại người cậu ghét nhất, lại bởi vì bị ánh mắt hắc trầm như mực của hắn mà hơi hơi sửng sốt, vô thức không có cự tuyệt. Còn có rất nhiều hồi ức giữa hai người thoáng hiện qua, thế nhưng Hạ Hi đã không kịp nghĩ nhiều, cả người càng ngày càng bay cao, cuối cùng triệt để mất đi ý thức. Con ngươi đen lần nữa mở ra, Hạ Hi trong mắt lướt qua một tia mê mang, nhưng sau một giây đã chuyển về sự trấn định hàng ngày. Cậu nhớ chính mình đã chết, sao lại xuất hiện ở nơi này? cảm giác đầu tiên Hạ Hi chính là lạnh, lúc này mới phát hiện cả người mình đang nằm trên tuyết, sắp bị đông chết. Mà khó hiểu hơn chính là tóc cậu bỗng nhiên dài ra rất nhiều, quần áo mặc trên người giống như... của người cổ đại cổ trang? "Đinh - " Hạ Hi còn chưa kịp làm rõ hiện trạng, đã nghe thấy một đạo thanh âm máy móc đột nhiên vang lên trong đầu, tiếng nói nhuyễn nhuyễn của một đứa trẻ bỗng nhiên truyền đến "Hoan nghênh người chơi tôn quý đến với hệ thống tiện thụ." Người chết thì không sợ ma, huống chi Hạ Hi đều đã thể nghiệm qua cái chết, bản thân cậu không có chút kinh hoảng, chỉ không nhanh không chậm ở trong lòng hỏi "Mi là ai?" "Người ta không phải vật !" Giọng trẻ con lập tức phản bác, đúng lý hợp tình lớn tiếng khoe khoang "Ta là hệ thống tiện thụ vĩ đại số 027 !" " hệ thống tiện thụ? là cái gì?" Trong đầu vang lên âm thanh giở sách, 027 nãi thanh nãi khí đọc "Bản hệ thống chủ yếu thông qua tuyên bố nhiệm vụ mà chỉ dẫn người chơi trở thành tiện thụ, người chơi một khi bị hệ thống lựa chọn, thời gian trước khi hoàn thành nhiệm vụ không thể thoát khỏi giàng buộc với hệ thống, nhiệm vụ hoàn thành có thể đạt được tích phân điểm số, tích phân có thể đổi đồ ở thương quán, toàn đồ thưởng đẳng ah." Tốt xấu gì cũng là một trong những kẻ vật lộn có tiếng trên thương trường - Tam công tử, không thiếu kiến thức về các mặt xã hội, Hạ Hi rất nhanh hiểu được khái niệm hệ thống "Nói thẳng ra, ta bị mi buộc định, nhất định phải chấp hành nhiệm vụ mi tuyên bố. nếu như ta cự tuyệt thì sao?" "Vậy cậu sẽ hồn phi phách tán!" Hạ Hi không hề để ý "Dù sao ta đã chết, hồn phi phách tán cũng không xấu." "Cậu..." 027 lập tức có chút hoảng hốt, ý đồ lợi dụ " đạt được một mốc tích phân nhất định có thể trở lại thế giới ban đầu, cậu không muốn trở về sao?" "Ta không hứng thú, " Hạ Hi thân là thương nhân tự nhiên biết rõ đạo lý mua bán trao đổi, thản nhiên nói "Ta tính cách không tốt, không thích bị kẻ khác chế tính an bài nhiệm vụ." Nói xong có chút ghét bỏ xem xem quang cảnh trắng xóa tuyết xung quanh, "Có thể khiến ta hồn phi phách tán nhanh lên được không, cái địa phương quỷ quái này là gì, lạnh muốn chết." Đại khái là chưa từng gặp qua kí chủ nào không phối hợp như Hạ Hi, 027 nóng nảy "Cậu không thèm để ý vị trí người thừa kế của Hạ gia, cũng không muốn trở về báo thù?" "Là ta không đủ mạnh, dám đánh cược thì dám chịu thua." Trong giọng nói tự mang theo một loại ngạo khí không thể xóa nhòa, thứ ngạo khí danh môn thế gia được dưỡng thành này không phải thứ người thường có thể một sớm một chiều bắt chước, khiến cho một hệ thống còn non kinh nghiệm như 027 bị làm cho chân tay luống cuống, "Vậy còn Tưởng Chiến Uy ,cậu cũng không nghĩ đến hắn sao?" Thấy Hạ Hi biểu tình chững lại trong chớp mắt, 027 tiếp tục nói "Cậu phải biết rằng thế giới này vốn là thiết lập Tưởng Chiến Uy cùng anh hai cậu Giản Bạch cùng một chỗ, cứng rắn quân phiệt công xứng với ôn nhu Tiểu Bạch Liên thụ, nhưng không biết vì cái gì hắn lại yêu phải đóa Cao Lĩnh chi hoa như cậu, dẫn đến kịch tình thế giới bị thay đổi hoàn toàn..." "Chờ một chút, Giản Bạch cũng không phải anh hai ta, chẳng qua chỉ là một đứa con riêng cả ngày giả vờ đáng thương, ngay cả tư cách mang họ Hạ đều không có." "Cậu thì biết cái gì, đấy gọi là nhân vật chính thụ thân thế nhấp nhô điềm đạm đáng yêu. Tóm lại đều là vì cậu, Giản Bạch nguyên bản thiện lương biến thành Hắc Liên hoa, đến cả loại sự tình thuê sát thủ giết em trai cùng cha khác me cũng dám làm, Tưởng Chiến Uy thảm hại hơn, đời này vốn nên quyền thế ngập trời, lại bởi vì cậu cuối cùng thiếu chút nữa rơi vào tình cảnh đến tính mạng còn không giữ được..." Hạ Hi nhịn không được lần nữa nhớ tới Tưởng Chiến Uy. Nam nhân sắc mặt băng lãnh nhưng ánh mắt mỗi lần nhìn mình lại mang theo hơi ấm ôn nhu, bộ dáng cẩn thận khẽ hôn trán cậu... "Nếu như tích phân đạt tiêu chuẩn, ta thật sự có thể trở về? Có thể lựa chọn ngày sống lại sao?" "Không thể." 027 lắc đầu, "Ta năng lượng chỉ đủ để đem cậu quay trở lại thời khắc bị trúng đạn kia thôi, nhưng có thể đảm bảo cậu sau khi trúng đạn sẽ không chết, qua cứu trị dành lại sự sống. Mặt khác, những vật phẩm cùng kỹ năng đạt được khi làm nhiệm vụ cậu đều có thể mang trở lại thế giới ban đầu. Hai người lại lâm vào trầm mặc một lúc lâu, thời điểm 027 chịu không nổi chuẩn bị tiếp tục thỏa hiệp tiếp, Hạ Hi rốt cuộc nói "Được rồi, ta tiếp nhận." Trong đầu cậu lập tức truyền đến một trận hoan hô, Hạ Hi chợt nghĩ, hệ thống này cũng không đến mức chán ghét, ít nhất thanh âm nhuyễn manh rất dễ nghe "Đừng hoan hô, ta đang sắp chết vì rét rồi đây." 027 nghe vậy chậm rãi biến ảo ra một nửa thân hình trong suốt, "Kí chủ cố gắng, đứng lên đi theo ta, đi về phía trước một chút, rất nhanh sẽ có người tới." Hạ Hi hơi nhíu mày nhìn hình dáng của 027, lông xù ngốc ngốc treo ở giữa không trung vẫy đôi cánh mập mạp đô đô, nhìn qua giống như con gà con vừa mới thoát vỏ trứng không lâu. Lại có một chút lai tạp giống chim nhỏ. 027 phát giác từ trong ánh mắt Hi Hạ chợt lóe qua tia khinh thường, lập tức nói "Ta không phải là gà con với chim nhỏ, ta là phượng hoàng ! Sau khi lớn lên sẽ biến thành phượng hoàng xinh đẹp nhất thiên hạ!" Phượng hoàng? khinh thường trong mắt Hạ Hi quả thực sắp được thực thể hóa, tuy nhiên, lúc này cơ thể cậu quả thật bị lạnh đến mức sắp đông cứng, không muốn tranh cãi sự tình này, Hạ Hi cố gắng đứng lên ý đồ đi về phía trước, thế nhưng hai chân bị đông lạnh vừa nhức vừa tê, đi chưa được mấy bước đã té ngã trên đất, cơ thể không thể khống chế từ trên sườn dốc phủ tuyết lăn xuống. Cả người bị lăn đến choáng váng, tầm nhìn trở lên mơ hồ, trước mắt từng trận phát hắc, giữa lúc ấy bên tai truyền đến tiếng vó ngựa. 027 bay đến gần, không ngừng cổ vũ "Kí chủ kiên trì đừng ngất xỉu , đã có người tới rồi !" Hạ Hi đã hoàn toàn vô pháp nhúc nhích, chỉ có thể ở trong lòng thầm mắng 027 không đáng tin, ngay sau đó nghe tuấn mã hí lên một tiếng, vó ngựa gần như sắp đạp lên thân thể đơn bạc của thiếu niên trên mặt đất, trong giây phút mành chỉ mành treo chuông ấy, nam nhân cưỡi ngựa nhanh chóng phản ứng lại, siết chặt giây cương đổi hướng đầu ngựa, sau đó chỉ nghe thấy tiếng móng ngựa vỗ mạnh xuống nền tuyết bên cạnh. Cung Thần thuận thế xuống ngựa, đi kiểm tra người trên đất. Cơ thể thiếu niên lạnh đến mức dọa người, nhưng bên gáy mạch đập vẫn đang yếu ớt nhảy lên. y khẩn trương đem người cuốn lại. Cảm thấy có người tiếp cận, Hạ Hi thò tay giữ chặt cổ tay áo y, cố gắng trợn to mắt nhìn về phía đối phương, nói "Cứu cứu ta..." Thanh âm khàn khàn giống như chú mèo nhỏ mới sinh khiến Cung Thần trong lòng mềm nhũn, thiếu niên nhìn qua cũng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, thế nhưng khuôn mặt non nớt che giấu không được dung mạo tinh xảo. Cung Nghi Nam lúc này cũng cầm cung, giục ngựa lao đến " bên trong khu vực săn bắn sao lại có người lạ, hắn xem chừng không phải thích khách cũng là kẻ xấu, nên trừ hậu họa." Ở trong mắt Cung Nghi Nam người không liên quan đến lợi ích của hắn đều không có giá trị. Cung Thần nhìn thiếu niên đã rơi vào hôn mê trong lòng, không hiểu sao lại nảy sinh một chút không nỡ, một tay đem Hạ Hi ôm lên ngựa, "Chỉ là một đứa nhỏ không có nội lực, có lẽ là vô tình lạc vào đây, không thể vì lý do đơn giản như vậy mà muốn lấy mạng của hắn." Cung Nghi Nam nhíu mày, không cho là đúng, lại lười nhiều lời tốn nước miếng. Vì vậy khi Hạ Hi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường mềm mại,ấm áp, mặt không biến sắc đánh giá hoàn cảnh xung quanh, ở trong lòng hỏi 027 chỗ này là chỗ nào? "Hoan nghênh kí chủ đi đến thế giới thứ nhất của hệ thống tiện thụ!" 027 thanh âm lập tức vang lên trong đầu Hạ Hi, "Thế giới thứ nhất bối cảnh cổ đại, vị trí hiện tại của kí chủ là Tĩnh quốc, để cho người chơi mới kịp thích ứng, đẳng cấp nhiệm vụ đầu đơn giản, khi thân phận kí chủ được thiết lập sẽ được tặng một bàn tay vàng, nhưng lần này thân phận của kí chủ bị ẩn, thỉnh kí chủ tự mình khám phá." " nhiệm vụ là gì?" "Đinh -, đầu mối chính nhiệm vụ thứ nhất 'Tìm kiếm tra công' đã khởi động, thỉnh kí chủ căn cứ vào phán đoán của chính mình, tìm kiếm chính xác tra công làm mục tiêu công lược, phần thưởng 1000tích phân." "Đinh -, đầu mối chính nhiệm vụ hai 'Không oán không hối hận' đã khởi động đem 'bị ngược trị' của tiện thụ - cũng chính là kí chủ đạt đến điểm cao nhất 100 điểm, phần thưởng 1000 tích phân." "Đinh -, đầu mối chính nhiệm vụ ba 'Bá đạo sủng ái' đã khởi động đem'sủng ái trị' của tra công - cũng là mục tiêu công lược của kí chủ đạt đến điểm cao nhất 100 điểm, phần thưởng 1000 tích phân." "Mặt khác, nhiệm vụ chi nhánh theo diễn biến của kịch tình sẽ ngẫu nhiên kích phát. Cuối cùng hữu tình nhắc nhở kí chủ, nếu chọn sai mục tiêu công lược, có thể vẫn sẽ thu hoạch đươc 'bị ngược trị' cùng 'sủng ái trị', thế nhưng tiến độ sẽ rất chậm, độ hoàn thành cũng sẽ trở lên tương đối khó." thanh âm nhắc nhở liên tiếp khiến Hạ Hi cau lại mày, mãi mới có khoảng trống để cậu đặt ra câu hỏi không hiểu nhất từ đầu đến cuối tiện thụ rốt cục là cái gì? Đa phần các hệ thống đều lựa chọn người hiện đại có ngôn ngữ internet , có thể tự động hiểu được hàm nghĩa từ 'tiện thụ', đâu nghĩ tới lần này lại là một vị đại thiếu gia dân quốc, khiến cho 027 vừa mới sinh ra chưa đến một tuần rơi vào tình huống khó xử, lại bắt đầu lật sách tìm đáp án. Hạ Hi muốn ngồi dậy, nha hoàn bên cạnh rốt cuộc chú ý đến động tĩnh của người trên giường "Tiểu công tử đã tỉnh !" Một nha hoàn khác lập tức ra khỏi phòng thông báo, không bao lâu, một nam tử trên thân khoác cẩm bào chậm rãi từ cửa đi vào. Dung mạo tuấn lãng, khí chất Trác Nhiên, chỉ nhìn qua cũng biết thân phận của y không phải bình thường, Hạ Hi muốn đánh giá thêm vài lần nữa nhưng mà chưa kịp nhìn kỹ, 027 biến ảo mở ra thân hình, che ở ngay trước người nam nhân, hưng phấn khoe khoang với Hạ Hi ta tìm ra được một sổ tay của tiện thụ, kí chủ đại nhân ngài chỉ cần dựa theo những gì viết trên sổ tay mà làm tuyệt đối không sai vào đâu được. Hạ Hi là loại người hoặc là không làm, một khi đã làm nhất định phải làm thật tốt, vì vậy vừa nghe hệ thống nói ánh mắt liền trở lên nghiêm túc, chuẩn bị nghe 027 giảng giải nội dung sổ tay. Cung Thầnkhông nhìn thấy 027, chỉ thấy được thiếu niên vừa tỉnh lại đang nghiêm túc cùng nóng bỏng nhìn chính mình, nghĩ lầm đối phương nhận ra chính mình là người cứu hắn, dùng ánh mắt tỏ vẻ cảm kích. Cặp đá mắt mèo mở to so với lần đầu tiên nhìn thấy ở khu săn bắn xinh đẹp hơn rất nhiều, khiến người đối diện tim đập thình thịch. Cung Thần hướng đến bên cạnh giường, tiếp nhận bát cháo trúc nha hoàn bưng , đối với Hạ Hi ôn tồn nói "Đến đây, uống chút cháo trước đi." 027 đã bắt đầu đọc sổ tay 'Thứ nhất, ứng với tiện thụ chỉ có thể là tra công. Thứ hai, tiện thụ chịu đánh chịu mắng, bị ngược cả về thể xác và tinh thần đến chết cũng không hối hận. Thứ ba, tiện thụ nguyện vì tra công làm bất cứ chuyện gì, kể cả vì hắn mà chết..." Mới nghe vài câu Hạ Hi liền không thể nhẫn được, cái quỷ gì đây ! tiện thụ bị mất não sao? "Kí chủ không cần kích động !" 027 vội vàng xoa dịu Hạ Hi, "Hãy coi như đây là cái giá mà ngài phải trả để trở về thế giới ban đầu ah" Cung Thần lúc này đã đem cháo đưa tới trước mặt Hạ Hi, "Chậm rãi uống, cẩn thận nóng." Hạ Hi bị mấy cái định nghĩa về tiện thụ chọc tức đến mức mặt cũng có chút đỏ lên, hơi hơi cúi đầu. Nhìn thiếu niên hai má trắng nõn nhiễm lên một chút đỏ ửng, bộ dạng hơi hơi cúi đầu càng giống tiểu động vật nhu thuận, khiến người nhìn không khỏi muốn chạm một chút ghẹo một xíu, vì thế Cung Thần không để ý người hầu xung quanh kinh ngạc, phá lệ tự mình múc một muỗng cháo nhẹ nhàng thổi thổi, uy về phía cậu, dùng ngữ khí nhu hòa chưa từng có,nói "Ngoan, mở miệng." Chính là ngữ khí nhu hòa này khiến Hạ Hi chậm rãi phục hồi tinh thần. Tra công hẳn là người có tính tình rất xấu hoặc tính cách thực hung tàn, - ôn nhu như vậy, khẳng định không phải đối tượng công lược? Lúc này Cung Thần còn không biết con đường tình yêu nhấp nhô của mình khởi nguồn chính là từ 'Tội danh' vô căn cứ này, y nhìn Hạ Hi cúi đầu một bên tự hỏi một bên rầu rĩ uống cháo, chỉ cảm thấy dáng vẻ thiếu niên uy một ngụm mở miệng ngoan ngoãn ăn một ngụm khả ái vô cùng, đó cũng chính là lý do vì sao ở thế giới hiện đại trò chơi dưỡng trẻ lại được dân mạng yêu thích đến vậy, bởi vì sẽ có một chút nam nhân thích chăm sóc người yêu. 027 chậm rãi bay xung quanh mép bát đinh -, kí chủ vừa được Thư danh tra công đi đâu rồi 渣攻都去哪了 Tác giả lão bích Văn án Tra thụ Hạ Hi bị hệ thống tiện thụ lựa chọn, nhưng hắn hoàn toàn không hiểu tiện thụ là gì, hệ thống mới lại vô tri mơ hồ, dẫn đến hắn càng chạy càng lệch hướng. Sổ tay điều thứ nhất, tiện thụ đối ứng là tra công. - cho nên vì tìm đến chân chính tra công, hắn không lưu tình chút nào vứt bỏ một công lại một công. Sổ tay đệ nhị điều, tiện thụ bị ngược đến thể xác và tinh thần đều tàn cũng không hối hận. - cho nên hắn bắt đầu không ngừng tự ngược cùng tìm ngược tìm chết hành vi. Sổ tay đệ tam điều, tiện thụ nguyện ý vi công làm bất cứ chuyện gì, bao gồm vì hắn đi tìm chết. - cho nên hắn vì chính mình nghiên cứu ra ba trăm sáu mươi chủng đặc sắc cách chết. Nhưng ! Là ! Vì cái gì hắn tổng vô pháp thành công ! Hắn rõ ràng là nghiêm khắc ấn yêu cầu đến ! Công lược mục tiêu luôn biến thành thâm tình cố chấp công thật không phải lỗi của hắn! Bề ngoài Cao Lĩnh chi hoa nội tâm nhuyễn manh bình tĩnh công tử thụ & thâm tình cố chấp công Chủ thụ, hệ thống + khoái xuyên, công sủng thụ, thoải mái sủng văn, công tiền kì trung khuyển hậu kỳ bị buộc hắc hóa, HE, tát cẩu huyết thiện nghệ, xin miễn bái bảng ~~ Duyệt trước tất đọc 1, tô tô tô ! lôi lôi lôi ! Ngốc bạch ngọt ! 2, mặc kệ xuyên bao nhiêu thế giới công trên thực tế đều là cùng một người. Nội dung nhãn ảo tưởng không gian hệ thống khoái xuyên tình hữu độc chung xuyên qua thời không Tìm tòi mấu chốt tự nhân vật chính Hạ Hi ☆, đệ 1 chương vương gia tiểu công tử 1 Bị tử đạn đánh trúng ngực kia một khắc Hạ Hi kỳ thật tịnh không có cảm thấy nhiều đau. Hắn chỉ nghe được 'Phanh' một thanh âm vang lên, sau đó có chút kỳ quái trông thấy đứng ở đối diện Tưởng Chiến Uy vẻ mặt đột nhiên thay đổi sắc, kia trương hướng đến khuyết thiếu biểu tình trên mặt lại lộ ra trước nay chưa từng có khủng hoảng, hạ một giây liền nhanh chóng vọt tới hắn bên mình, đem hắn tiếp vào lòng. Máu tươi nhanh chóng xói mòn, Hạ Hi rất nhanh cảm thấy ngực khó chịu, khó có thể hô hấp, cố gắng trợn to mắt nhìn ôm chặt chính mình nam nhân, mấp máy miệng lại nói không ra lời. Tưởng Chiến Uy gắt gao ấn hắn đổ máu ngực "Kiên trì trụ, ta sẽ không nhượng ngươi có chuyện, chúng ta cái này đi bệnh viện..." Phía sau phó quan đã dùng nhanh nhất tốc độ chuẩn bị tốt xe lấy chạy tới gần nhất bệnh viện, Tưởng Chiến Uy ngữ khí còn duy trì ngày thường trấn định, thanh âm lại không tự chủ được đang run rẩy, thậm chí ngay cả che Hạ Hi miệng vết thương đại thủ đều tại run. Như vậy Tưởng Chiến Uy nhượng Hạ Hi khó hiểu có chút khổ sở, đột nhiên nghĩ thò tay đi sờ sờ hắn mặt, nhưng mà thò đến nửa đường, liền tại muốn đụng tới Tưởng Chiến Uy hai má kia một khắc, cuối cùng vô lực chậm rãi buông xuống đến.

tra công đi đâu rồi