đốc chủ có bệnh

17:41 ,11/10/2022. Đại tá, TS.BS Trần Quốc Việt trở thành tân Giám đốc Bệnh viện Quân y 175, Bộ Quốc Phòng. Đại tá Trần Quốc Việt chính thức được bổ nhiệm Giám đốc Bệnh viện Quân y 175 (Bộ Quốc phòng) vào ngày 11/10. Cùng lúc đó, Bệnh viện Quân y 175 tổ chức lễ bàn Nhà chức trách cáo buộc, quá trình lập hồ sơ điều chỉnh dự án, hồ sơ đấu thầu 12 gói thầu mua sắm trang thiết bị y tế giai đoạn 2013-2015 tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Đồng Nai có sai phạm. Các cán bộ thuộc chủ đầu tư, AIC cùng đơn vị khác đã "thông đồng, nâng Ngày 17/9, TAND TP Hà Nội mở phiên xét xử các bị cáo trong vụ cựu Giám đốc Bệnh viện TP Thủ Đức Nguyễn Minh Quân chi tiền để chạy án. Trong vụ án này, các bị cáo bị cáo buộc tội "Môi giới hối lộ" gồm: bị cáo Lê Thanh An (cựu cán bộ C03), Trần Văn Long (Tổng giám Mỗi năm trên thế giới có khoảng 280.000 trẻ dưới 19 tuổi được chẩn đoán ung thư mới. Tại Việt Nam, mỗi năm có thêm khoảng 2.500 trẻ em mắc bệnh ung thư. Thông tin trên được Tiến sĩ Bùi Ngọc Lan - Giám đốc Trung tâm ung thư (Bệnh viện Nhi Trung ương) cho hay tại chương Lần đầu tiên tại Việt Nam có một Viện chuyên ngành nghiên cứu tình trạng sinh lý, bệnh lý của phụ nữ, của các bà mẹ và trẻ sơ sinh, hướng tới mục tiêu "Bảo vệ tốt sức khoẻ phụ nữ, các bà mẹ và trẻ sơ sinh, góp phần vào việc giải phóng phụ nữ, phát triển Rencontre Femme Avec N De Telephone. TP HCMChiều 29/9, lãnh đạo Bệnh viện Lê Văn Thịnh cho biết gặp nhiều khó khăn khi hoạt động theo cơ chế tự chủ tài chính như thiếu kinh phí, càng làm càng thâm hụt... Bác sĩ Trần Văn Khanh, Giám đốc Bệnh viện Lê Văn Thịnh chia sẻ thông tin trên trong cuộc làm việc với Đoàn đại biểu Quốc hội. Đây là bệnh viện đầu tiên được Đoàn đại biểu Quốc hội TP HCM giám sát việc thực hiện cơ chế tự chủ và đấu thầu mua sắm thuốc, trang thiết bị y tế, cùng với Chợ Rẫy, Bệnh viện Quận 11, trong hai ngày 29-30/9. Bệnh viện hoạt động theo cơ chế tự chủ chi thường xuyên quy định ở Nghị định 43, từ năm 2016 đến nay, tự đảm bảo các khoản chi thường xuyên như lương, các khoản góp theo tiền lương, hoạt động chuyên môn, phí quản lý...Theo ông Khanh, ưu điểm tự chủ tài chính là giúp bệnh viện chủ động xây dựng nguồn nhân lực phù hợp với mục tiêu, kế hoạch dài hạn; chủ động trong công tác khám chữa bệnh, phát triển cơ sở y tế, đầu tư trang thiết bị từ nhiều nguồn vốn khác nhau. Tuy nhiên, hạn chế tồn tại lâu nay là bệnh viện gặp khó khăn về kinh phí đầu tư. Đứng trước yêu cầu phát triển chuyên môn, nâng hạng bệnh viện, xây dựng cơ sở hạ tầng, tăng đào tạo cán bộ, bệnh viện rất khó trông chờ vào nguồn ngân sách nhà khi đó, cơ cấu giá khám chữa bệnh hiện nay áp dụng đối với bệnh nhân không có thẻ bảo hiểm y tế chưa được tính đúng, đủ và chỉ mới thu 4/7 phần chi phí thực tế. Ba phần còn lại chưa được tính vào giá khám chữa bệnh là chi phí nhân sự gián tiếp; khấu hao thiết bị, máy móc; chi phí đào tạo, nghiên cứu, bảo dưỡng cơ sở hạ cũng cho rằng giá khám chữa bệnh chưa bao gồm phần hao hụt trong quá trình bảo quản, cấp phát thuốc và vật tư. "Việc này dẫn đến bệnh viện càng làm càng thâm hụt và không có nguồn để tái đầu tư sơ sở vật chất, máy móc thiết bị ngày càng lạc hậu, không nâng cao chất lượng khám chữa bệnh, không có nguồn đào tạo nhân lực và thu hút nguồn lực có chất lượng cao", bác sĩ giám đốc khác, hiện nay yêu cầu số hóa trong công tác khám chữa bệnh và truyền tải, lưu trữ dữ liệu và giảm ô nhiễm môi trường đòi hỏi cần đầu tư hoặc thuê hệ thống công nghệ thông tin, tốn rất nhiều chi phí cho hệ thống như HIS, PACS, hệ thống lưu trữ, hồ sơ bệnh án điện tử, không dùng tiền mặt... Các hạng mục này vẫn chưa được tính vào cơ cấu giá dịch vụ khám chữa đó, bệnh viện kiến nghị tính đúng, đủ chi phí cho khung giá khám chữa bệnh, theo lộ trình. "Nghe Bộ Y tế nói sớm đẩy nhanh lộ trình này nhưng năm này đến năm kia vẫn chưa tính", ông Khanh bức xúc và thêm rằng vấn đề này thuộc thẩm quyền của trung ương chứ không phải thành phố làm khi chờ đợi chủ trương "tính đủ", ông đề nghị ngân sách cấp bổ sung phần thiếu hụt kinh phí đầu tư bệnh viện. Theo ông, hàng năm ngân sách đều cấp nhưng tập trung vào y tế cơ sở, các trạm y tế nên bệnh viện quận huyện chưa được phân bổ, "nên sơn phết chống thấm tường bệnh viện cũng khó khăn". Bệnh nhân mua thuốc tại nhà thuốc Bệnh viện Lê Văn Thịnh, ngày 29/9. Ảnh Lê Phương Vướng bảo hiểm y tếThạc sĩ Hoàng Thị Thanh Kiều, Trưởng Phòng Tài chính, cho biết có 4 khó khăn bệnh viện gặp phải từ khi tự chủ tài chính, trong đó biểu giá khám chữa bệnh chưa được tính đúng tính đủ chỉ là một. Cái khó khác là vấn đề thanh toán bảo hiểm y tế BHYT với cơ quan bảo hiểm xã hội. Theo bà Kiều, bệnh viện ký hợp đồng với cơ quan của BHYT theo đơn giá dịch vụ cung cấp. Trong khi đó giám định chi phí khám chữa bệnh BHYT và thanh tra lại căn cứ trên định mức xây dựng cơ cấu dụ Năm 2020 BHYT kiểm tra bóng đèn máy CT scaner theo khuyến cáo tối đa của nhà sản xuất là chụp ca/bóng. Nếu quá trình sử dụng và khai thác tốt, bóng đèn có thể dùng thời gian lâu hơn hoặc chụp được nhiều lượt bệnh nhân hơn nhưng vẫn đảm bảo chất lượng. Tuy nhiên khi BHYT thẩm tra chi trả, bệnh viện bị xuất toán bảo hiểm từ chối thanh toán đối với số ca chụp vượt định mức khuyến cáo của nhà sản xuất. Trong khi đó, nếu bệnh viện tuân thủ theo sự thẩm tra trên thì thiết bị chưa hỏng đã thay dẫn đến lãng phí, trường hợp bóng hỏng sớm hơn buộc phải thay mới để phục vụ người bệnh thì không được tính thêm vào giá dịch vụ y tế phần chi phí tăng ra, Bệnh viện Lê Văn Thịnh đề nghị thống nhất cơ chế thực hiện, thẩm tra công tác khám chữa bệnh BHYT và xem xét lại việc cấp kinh phí tạm ứng 80% chi phí khám chữa bệnh. Theo đó, quy định tạm ứng 80% chi phí khám bệnh BHYT dựa vào quý trước cho bệnh viện hoạt động vào cuối tháng đầu tiên của quý sau, là không đủ. Đồng thời, 20% chi phí còn lại phải chờ quyết toán trong ba tháng, thì phần vượt dự toán năm sau mới được xem xét. Thực tế số chi phí chờ này rất lớn, trong khi bệnh viện hàng tháng phải chi tiền lương, phụ cấp và thu nhập khác cho người lao động; trả tiền điện, nước... Chưa kể thuốc, vật tư, hóa chất sử dụng cho bệnh nhân phải dự trữ cho khám chữa bệnh dẫn đến tồn kho ra, cũng như các cơ sở y tế khác, bệnh viện gặp khó khăn trong đảm bảo thu nhập tăng thêm đối với người lao động. Theo bà Kiều, bệnh viện có 800 nhân sự, trong đó 25% là viên chức, còn lại là hợp đồng lao động. Hiện nay nguồn cải cách tiền lương từ các năm trước không còn, từ năm 2018 đến nay bệnh viện tự quyết và đã sử dụng thuốc nếu không sửa luậtDược sĩ Lê Phước Thành Nhân, Trưởng Khoa Dược, cho biết bệnh viện đấu thầu thuốc với chi phí lớn, riêng danh mục thuốc tốn 55% tổng chi phí. Sau đấu thầu, bệnh viện tập trung trả nợ các nhà cung cấp trong khi phải phụ thuộc nhiều vào BHYT như đã nói ở trên và phải đợi BHYT trả nên công nợ kéo dài, dẫn đến nguy cơ thiếu quan đến hoạt động khoa dược, ông Nhân cho rằng thông tư 15/2019, Thông tư 22/2011 quy định chức năng nhiệm vụ, vị trí việc làm của Khoa Dược bệnh viện, nay đã 11 năm nên không còn phù hợp. Chẳng hạn khoa có vị trí dược trung trưởng, nhưng công việc đấu thầu không có quy định trong thông tư, điều này "rất nguy hiểm". Do đó ông đề nghị sửa hai thông tư này, đồng thời sửa cả Luật Dược 2013 và Luật Đấu thầu 2013, cho phép đàm phán giá. Lý do, thuốc là hàng hóa đặc biệt, không quản lý chặt chẽ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, tính mạng bệnh đề nghị này, Phó giám đốc Sở Y tế TP HCM Nguyễn Hoài Nam nói rằng thuốc là mặt hàng kiểm soát đặc biệt, phải theo Luật Đấu thầu mua sắm với nhiều hình thức như đấu thầu tập trung cấp quốc gia, đàm phán giá... Ông nhìn nhận trong quy trình đấu thầu, việc xây dựng giá kế hoạch khó vì phải thấp hơn giá trúng thầu năm trước. Nhiều thuốc đã hết hiệu lực đăng ký lưu hành và Bộ Y tế đang tiếp tục gia hạn, nhưng đây chỉ là giải pháp trước mắt. Ngoài ra, đấu thầu tập trung cấp địa phương hay cấp bệnh viện thường chỉ đáp ứng 80% kế hoạch."Ngành y tế đang kiến nghị mở rộng danh mục đấu thầu cấp địa phương, thêm số thuốc đấu thầu tại các bệnh viện, nhằm nhẹ gánh cho bệnh viện", ông Nam cho biết và nói rõ đã kiến nghị Bộ Y tế ban hành danh mục cần công khai, kê khai. Thực tế việc mua sắm vật tư y tế trang thiết bị còn nhiều vướng mắc trong kê khai giá, công khai giá, số lượng quá ông, tuần rồi Vụ Trang thiết bị Bộ Y tế đã công khai giá mặt hàng nhưng chỉ là một phần nhỏ, trong khi phần mềm tìm tên tra cứu rất khó. Có những mặt hàng không biết là vật tư y tế hay thuốc, chẳng hạn nước mắt nhân tạo, khi bệnh viện mua sắm sẽ gặp khó cơ chế tự chủ tài chính theo Nghị định 43, TP HCM có 48/50 bệnh viện đang hoạt động với mô hình này. Chính phủ đã ban hành Nghị định 60 quy định về tự chủ tài chính và chia làm 4 nhóm tự chủ, đáng lý đến nay bệnh viện phải thực hiện theo, theo phó giám đốc Sở Y tế. Do đó, ông đề nghị bệnh viện đánh giá lại tình hình tự chủ, nguồn cải cách tiền lương... để điều chỉnh cơ chế. Bà Văn Thị Bạch Tuyết, Phó trưởng đoàn chuyên trách Đoàn đại biểu Quốc hội TP HCM chia sẻ thực tế đơn vị muốn phát triển thì phải có dư, thu nhiều hơn chi. Nhiều đơn vị hiện nay, kể cả trường học, bệnh viện, ban đầu thu nhiều hơn nhưng dần dần cơ sở vật chất xuống cấp, hư hao trang thiết bị, phải mua sắm đầu tư nên thâm hụt, dẫn đến hoạt động gặp khó khăn."Nhiều quy định cũng chưa hợp lý, chưa phù hợp. Bên cạnh đó thành phố còn ảnh hưởng của dịch, thời gian dài bệnh viện không có thu nhưng phải đảm bảo thu nhập cho nhân viên", bà Tuyết nói và ghi nhận những kiến nghị của Bệnh viện Lê Văn gian qua, tình trạng thiếu thuốc, vật tư y tế nghiêm trọng trên toàn quốc, trong đó có TP HCM. Ngoài nguyên nhân từ chậm gia hạn giấy đăng ký thuốc và ảnh hưởng từ đại dịch hai năm qua, quy trình đấu thầu mua sắm thuốc và vật tư y tế gian nan cũng tác động lớn đến nguồn cung khi đó, bốn bệnh viện lớn trong đề án tự chủ tài chính toàn diện theo Nghị quyết 33 là Bạch Mai, K, Chợ Rẫy, Việt Đức, đã lần lượt xin dừng thí điểm và chỉ thực hiện theo cơ chế tự chủ một phần thuộc nhóm hai Nghị định 60.Lê Phương Tác giả Dương TốVăn ánThế nhân chẳng ai ngờ, Diêm vương giữa núi thây, tên lưu manh cầm đầu thiên hạ, Hạ Hầu Liễm lại lưu lạc thành một phiên tử bèo bọt của Đông Hán, mỗi tháng lương bổng hai ba lượng bạc, ngay cả tiền thuê phòng cũng trả không là giang hồ loạn đảng, kẻ bị truy nã số một Đông Hán Hạ Hầu Liễm càng không nghĩ đến, tiểu thiếu gia thân thể yếu nhược hắn gặp khi còn bé lại trở thành kẻ quyền thế che trời, hô mưa gọi gió - đốc chủ Đông vị đốc chủ kia, trong lòng giấu một ánh trăng bạc, khao khát thật lâu, nhưng chẳng thể nắm đượcTa vì người hóa thân thành quỷ, người vì ta lập đất thành Ngạo kiều đốc chủ công X tháo hán thích khách thụ2, 1V1 cường cường3, Không phải trạch Đốc chủ có chiêm chiếp, hơn nữa còn rất lớn =5, Không phải hỗ HE! Trọng yếu chuyện nói ba lần, HE! HE! HE!Cổ đại võ hiệp trúc mã trúc mã Chương 20 Cung đình tịch mịch. Dịch Nguyệt Hi. Sửa lỗi tad. Trống chiều vang lên sáu hồi, núi xa tan vào hoàng hôn, mây đen u ám trĩu nặng phía trên hoàng cung, thỉnh thoảng có vài tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ hở giữa các đám mây đen chiếu rọi xuống. Đám thái giám dùng cái cán dài để treo chiếc đèn lồng lên móc câu dưới mái hiên, đèn lồng trong cung lần lượt thắp sáng, chúng đung đưa tỏa ra quầng sáng dịu dàng. Khắp nơi trong hoàng cung đều đã treo đèn lồng lên, sáng rực một vùng, riêng chỉ có Càn Tây Tứ Sở đắm mình trong bóng tối, dưới mái hiên trơ trọi chỉ treo mỗi chuông gió, thỉnh thoảng xao động kêu leng keng vài tiếng. Đây là góc hoang liêu nhất của Tử Cấm Thành. “Hoàng thượng… hoàng thượng… thần thiếp rất nhớ người đó, tại sao người không tới thăm thần thiếp?” Nữ nhân mặc một bộ y phục đỏ rực ngồi ở đầu tường vẫy vẫy cái khăn, đôi mắt tối tăm, giống như giếng cổ trống rỗng. “Ôi chao, Cao phi nương nương, sao người lại lên đó rồi? Việc này nếu để tổng quản nhìn thấy thì ta và Tiểu Quyết Tử lại phải chịu phạt mất!” Tứ Hỉ gấp gáp rảo bước chân vòng quanh, nhét vạt áo vào đai lưng, cẩn thận leo lên thang trèo đến bên cạnh Cao phi. Thân người gã có hơi phát tướng, dáng gã vịn trên thang nhìn từ xa giống như viên thịt được xâu vào xiên que vậy. Đầu năm nay Cao phi bị tống vào Càn Tây Tứ Sở, nghe nói là bởi vì rải đậu đỏ trên đường mòn trong hoa viên mà Mã quý phi thường đi tản bộ, định bụng hại quý phi té ngã sinh non, chuyện này vừa lộ ra nàng ta liền bị nhốt vào phủ Tông Nhân chịu trọn một trận cực hình, người cũng trở nên điên khùng luôn. Vốn dĩ Càn Tây Tứ Sở chỉ có ba nương nương điên ở, bây giờ lại vào thêm một người, Tứ Hỉ bị dằn vặt đến mức sứt đầu mẻ trán, đỉnh đầu vốn đã hơi trọc giờ lại bớt đi vài sợi tóc. Đang lúc không biết phải làm sao, một tiểu thái giám áo xanh vóc dáng tầm mười bốn tuổi đi tới, đặt hộp thức ăn lên bàn. “Xuống đây, ăn cơm!” Cao phi nghe thấy thế thì cuống quít giục Tứ Hỉ đi xuống, chính mình cũng nhấc váy trèo xuống thang, ngoan ngoãn ngồi trước bàn đợi tiểu thái giám lấy cơm cho nàng. Tứ Hỉ thở phào một hơi, nói “Thẩm Quyết, vẫn là ngươi giỏi.” Thẩm Quyết cầm bát đũa đặt trên bàn, gương mặt cúi xuống yên tĩnh như một bức họa, mắt mày đều là cảnh đẹp trong tranh. Năm nay y đã mười bốn tuổi, vóc người cao dong dỏng như nhành liễu đâm nhánh, chỉ là quanh năm không được ăn uống no đủ, gương mặt không hề hồng hào, còn có vẻ đau bệnh ốm yếu. Ánh mắt Tứ Hỉ thay đổi, liếc nhìn năm ngón tay thon dài của y, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, một vết xước nơi khóe móng cũng không có. Trong lòng Tứ Hỉ ngứa ngáy, tay phải gã xoa mu bàn tay Thẩm Quyết, thấp giọng nói “Tiểu Quyết Tử, chuyện hôm đó ta nói với ngươi, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?” Thẩm Quyết cười mỉa một tiếng, vô cảm thu tay lại, đoạn nói “Ta chỉ nghe nói thái giám cung nữ đối thực*, chưa từng nghe qua hai thái giám cũng có thể thành sự.” *Đối thực chuyện ấy. “Ấy, chuyện này thì ngươi không hiểu rồi.” Tứ Hỉ híp đôi mắt to bằng hạt đậu xanh, trong đôi mắt tối đen lóe lên vẻ dâm tà, “Thái giám chúng ta đã tịnh thân thì có khác gì nữ tử đâu? Thái giám và cung nữ đối thực, không tránh khỏi phải nhờ cậy vào mấy thứ đồ chơi mới có thể thành sự, thái giám với thái giám, dĩ nhiên cũng vậy…” Vẻ ngoài của Thẩm Quyết rất đẹp, gã đã mê mẩn từ lâu. May mà Thẩm Quyết ở lãnh cung, nơi này hoang tàn vắng vẻ, cả ngày chỉ có quạ đen bay tới bay lui, nếu Thẩm Quyết làm kẻ hầu ở trước mặt quý nhân thì miếng thịt béo này làm gì có phần cho Tứ Hỉ gã chứ. Tuy nhiên Thẩm Quyết này như nước đổ đầu vịt, mặc gã dụ dỗ thế nào cũng đều không lay động được, nếu không phải lần trước gã lộ ra tâm tư muốn cưỡng ép, khiến Thẩm Quyết kiêng kị nên mới mềm mỏng hơn chút, nếu không ngay cả người Thẩm Quyết gã cũng không tới gần được. Mắt Thẩm Quyết lộ ra vẻ chán ghét, y cười lạnh nói “Thế nào, ngươi không thể thiếu ta sao?” “Đó là dĩ nhiên,” Tứ Hỉ đã quen dáng vẻ châm chọc khiêu khích của Thẩm Quyết, gã không để tâm, cũng cười nói “Tấm lòng ta đối với ngươi thiên địa có thể tỏ nhật nguyệt có thể giám, ngươi xem, có lúc nào ta lạnh nhạt với ngươi không? Không phải đều là dán cái mặt nóng này của ta lên mông lạnh sao? Ngươi yên tâm, ngươi theo ta rồi, sau này cha nuôi đưa ta ra khỏi cái lãnh cung bỏ đi này đến Ngự Mã Giám, ta cũng đưa ngươi theo, chúng ta sẽ không phải ngày ngày khổ cực trông coi lãnh uyển nữa.” Mấy hôm trước Tứ Hỉ chi vài lượng bạc để kết thân với thái giám tổng quản của Ngự Mã Giám, làm con nuôi của người ta, ngày ra khỏi lãnh cung còn chưa thấy đâu mà đã tin chắc chính mình có thể một bước lên mây rồi. Mấy ngày nay gã ta cực kỳ ngạo mạn, hận không thể vểnh đuôi lên tận trời. Thẩm Quyết trộn cơm vài cái, không đếm xỉa nói “Được.” Tứ Hỉ nghe vậy thì mừng rỡ, khóe miệng Thẩm Quyết nở nụ cười không hề mang ý cười, “Giờ Tý đêm nay, ta sẽ đến phòng tìm ngươi.” “Được được được, ta đợi, ta đợi.” Tứ Hỉ vui mừng không kiềm được, vươn hai tay tới muốn nắm tay Thẩm Quyết. Thẩm Quyết lui lại thoát thân, vừa vặn tránh được móng vuốt của Tứ Hỉ, y vung tay lên, ném đũa trên bàn nói “Ta không có khẩu vị, các ngươi ăn đi.” Tứ Hỉ muốn đuổi theo, bỗng nhiên Cao phi kéo Tứ Hỉ lại kêu lớn “Đói chết bổn cung rồi! Đói chết bổn cung rồi! Bổn cung chưa ăn no!” Tứ Hỉ tức giận hổn hển nói “Ăn ăn ăn, no chết ngươi luôn đi!” Thẩm Quyết đóng cửa lại, trong phòng lạnh tanh, song cửa sổ quên cài, rất nhiều cánh hoa rơi trên bàn, điểm xuyết rải rác trên trang sách. Y đóng cửa sổ rồi đi đến chỗ thau rửa mặt, ngâm tay phải bị sờ ban nãy trong nước chà đi chà lại, chà đến khi da thịt đỏ rực một vùng mới thôi. Nghĩ đến mặt mũi Tứ Hỉ mà buồn nôn không chịu nổi, Thẩm Quyết vung tay hất văng thau nước, sau đó đá lăn quay một chiếc ghế, nỗi bực bội mới bớt đi một chút. Bận bịu cả ngày ở ngoài, toàn thân từ trên xuống nhớp nháp khó chịu. Thẩm Quyết múc nước xách về phòng tắm rửa. Nước ấm giội lên người cũng xua tan sự mệt nhoài trên cơ thể, y rửa mặt, giọt nước từ lông mi lăn xuống, hệt như một giọt mưa trên cánh hoa. Đang cọ rửa thân thể thì bỗng ngoài cửa sổ vang lên tiếng loảng xoảng, Thẩm Quyết nhanh chóng quay đầu sang, y choàng thêm y phục đẩy cửa sổ ra thì thấy mảnh vỡ chậu hoa rải khắp mặt đất. Tứ Hỉ ôm tim đập thình thịch thình thịch trở về phòng mình, ban nãy gã nảy ra suy nghĩ không đứng đắn, lén ngồi xổm dưới cửa sổ của Thẩm Quyết, chấm nước bọt đâm thủng một lỗ, nhìn trộm Thẩm Quyết tắm rửa, không ngờ lại nhìn thấy bí mật lớn của y. Bí mật này đủ để dồn Thẩm Quyết vào chỗ chết, trên mặt gã nhuộm bởi thần sắc điên cuồng, lần này Thẩm Quyết có muốn phản kháng gã cũng không được nữa rồi. Uống vài ngụm trà, Tứ Hỉ bình tĩnh lại, ngồi trước bàn một lòng một dạ mong chờ trời tối. Bất chợt, Thẩm Quyết mở cửa phòng gã ra, sắc mặt âm trầm đứng bên ngoài. Trong lòng Tứ Hỉ biết rõ ý đồ y đến, nhưng vẫn giả mù sa mưa cười nói “Bây giờ còn chưa đến giờ Tý, không ngờ ngươi nôn nóng như vậy đấy.” Thẩm Quyết thong thả chậm rãi tiến tới, trong phòng thoang thoảng một mùi hương không rõ, y chán ghét che mũi lại, quan sát đồ vật xung quanh. Thẩm Quyết chỉ mặc một chiếc áo lót, bên ngoài choàng lớp áo khoác mỏng manh, vì mới tắm rửa xong nên tóc vẫn còn ẩm ướt, bọt nước theo lọn tóc uốn lượn chảy vào áo, thấm ướt một mảng, làn da tái nhợt trong suốt tựa như viên ngọc đắm mình trong làn nước. Tứ Hỉ như người mất hồn, gã nhìn chằm chằm cần cổ trắng muốt kia của Thẩm Quyết không chớp mắt, nước dãi tưởng chừng như muốn chảy xuống. Thái giám là sinh vật rất kỳ lạ, rõ ràng đã chặt đứt tục vật kia, nhưng dục vọng trong lòng lại không giảm chút nào, ngược lại còn suồng sã hơn trước, nữ chơi mà nam cũng chơi, bất nam bất nữ thì lại càng “ai dâng mình đến cửa cũng tuyệt đối không từ chối”. Trong cung không ít tin đồn thái giám hành hạ người đối thực đến chết, thi thể nhão nhoẹt thối rữa, thảm không nỡ nhìn. Nhưng mà hoàng cung trước nay không phải là nơi nói chuyện công đạo, người trên phạt xuống dưới, nhiều nhất thì cũng chăng là vài bản cho xong chuyện, vậy nên chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không phải trong Càn Tây Tứ Sở đều là người điên thì chỉ sợ mấy kẻ coi trời bằng vung này còn có thể duỗi tay đến tận cung phi. Thẩm Quyết lạnh lùng nhìn gã, nói “Ngươi nhìn thấy hết rồi?” Trong mắt Tứ Hỉ lóe lên nham hiểm, gã hỏi ngược lại “Nhìn thấy gì cơ?” “Đừng giở mánh khóe với ta, muốn gì, nói.” Thẩm Quyết không thèm đếm xỉa mà lật tung chiếc hộp trên bàn, đổ ra chuỗi châu, không biết gã thuận tay lấy từ trong cung viện nào. “Ngươi biết ta muốn gì?” Tứ Hỉ mặt dày bước đến trước mặt Thẩm Quyết, vụng trộm sờ tóc của y, “Thứ ta muốn không phải là ngươi sao? Ngày nhớ đêm mong, trằn trọc trăn trở, đêm đêm thao thức.” Sợi tóc y lạnh buốt cọ nhẹ trong lòng bàn tay, giống như đang gãi vào tim Tứ Hỉ. Trong lòng gã đã nghĩ một trăm phương pháp để yêu thương Thẩm Quyết, không thể chờ đợi muốn nhìn dáng vẻ Thârm Quyết xin tha. “Nhưng nếu ta không muốn thì sao?” Ánh mắt Thẩm Quyết dần dần tối lại. “Ngươi không có lựa chọn nào khác,” Tứ Hỉ nói ở bên tai Thẩm Quyết, “Ta biết bí mật của ngươi, nếu ngươi muốn có bộ dạng bình thường tiếp tục sống ở trong cung thì phải ngoan ngoãn nghe ta. Nếu không, ta sẽ làm ầm chuyện này ra bên ngoài, lúc đó cái đầu nhỏ trên cổ này của ngươi cũng khó mà giữ được đấy.” “Thật sao?” Thẩm Quyết nở nụ cười lạnh lẽo, mặt không biến sắc lấy chiếc kéo trong ngăn kéo ra, cầm hướng về Tứ Hỉ, ngắm mũi kéo ngay lưng gã. “Đương nhiên, ta sẽ cực kỳ thương ngươi mà.” Tứ Hỉ cho rằng Thẩm Quyết đã chịu khuất phục, mừng không kìm được quay lại ôm Thẩm Quyết, tham lam mà ngửi hương thơm trên người y, bỗng dưng lưng gã đau đớn vô cùng, khuôn mặt méo mó không thể tin nổi mà nhìn Thẩm Quyết. Y lạnh lùng nhìn gã, ánh mắt đó không phải dành cho người sống, mà là đang nhìn một cỗ thi thể. Hai tay Tứ Hỉ dò đến sau lưng, sờ thấy nhớp nháp ướt đẫm cả tay, máu càng chảy càng nhiều, gã giống heo bị giết đau đớn kêu thành tiếng. Thẩm Quyết vớ lấy một cái áo vắt trên lưng ghế nhét vào miệng Tứ Hỉ, gã nắm chặt tay Thẩm Quyết, khóe mắt trừng lớn như muốn nứt ra. Đôi tay kia từ từ mất sức, yếu ớt bám trên tay Thẩm Quyết, cuối cùng suy sụp rơi xuống đất, chỉ còn lại đôi mắt mở to như chuông đồng, dường như muốn khắc sâu khuôn mặt Thẩm Quyết vào trong đầu, đến nửa đêm hồn quay về đòi mạng. Đợi đến khi người này hoàn toàn ngưng thở, Thẩm Quyết cởi áo khoác của mình bọc chỗ vết thương của Tứ Hỉ, không cho máu tiếp tục chảy ra, y cõng Tứ Hỉ lên, ném vào trong giếng cạn bên ngoài. Không ai biết giếng cạn trong Càn Tây Tứ Sở thông với rừng hoang ngoài cung, đây là khi Thẩm Quyết làm việc vặt ngoài phận sự —— dọn dẹp Tàng Thư Lâu, vô tình thấy một tấm bản đồ cung điện phủ đầy bụi bặm của tiền triều thì mới phát hiện ra. Thẩm Quyết trở về phòng mặc y phục chỉnh tề, cơ thể y yếu ớt không chịu được gió lạnh, sau đó lấy một sợi dây thừng thả xuống giếng, y bám dây trèo xuống dưới, đặt xác Tứ Hỉ ở chỗ sâu trong giếng. Tứ Hỉ rất nặng, Thẩm Quyết phải dùng hết sức lực mới kéo được Tứ Hỉ đến nơi thích hợp. Xuất cung quá xa, Thẩm Quyết phải trở lại xử lý máu trong phòng trước. Lúc bò lên miệng giếng thì trời đã tối rồi, vừa liếc mắt sang thì thấy một thiếu niên mặc đồ đen nằm bên cạnh giếng. Thiếu niên đeo mặt nạ gốm trắng, tay cầm một thanh trường đao, trên vai ướt đẫm, dường như là vết máu. Thích khách sao? Thẩm Quyết nghĩ. Hắn vừa mới giết một người, thích khách này đến thật không đúng lúc, tuyệt đối không thể để hắn bị Kim Ngô Vệ phát hiện ở chỗ này được. Thẩm Quyết về phòng lấy kéo, hai tay nắm chặt, tàn nhẫn đâm xuống người thiếu niên. Khoảnh khắc kéo sắp chạm vào da thịt, thiếu niên đột ngột mở mắt, sát khí trong con ngươi chợt lóe lên rồi biến mất. Hắn nhanh chóng bật người ngồi dậy, tay phải nắm lấy cổ tay Thẩm Quyết. Sức lực của thiếu niên rất lớn, Thẩm Quyết thấy mình như bị kìm sắt ghìm lại, ngay sau đó, tay trái thiếu niên rút dao găm bên hông ra, hắn đẩy người về trước, dao găm đặt ngang cổ Thẩm Quyết, đè Thẩm Quyết trên nền đất. Trong không gian mờ mịt, hai người bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên sững sờ một lát, khẽ nói “Thiếu gia?” Thẩm Quyết cũng ngẩn người, nâng tay vạch mặt nạ của người trước mắt, quả nhiên lộ ra một gương mặt quen thuộc, hắn đã trưởng thành rất nhiều, đường nét trên khuôn mặt thêm vẻ cương nghị, đôi gò má dính mấy giọt máu tươi không biết từ đâu, khiến dung nhan của hắn tăng thêm vài phần sát phạt. Hạ Hầu Liễm vịn vào giếng đứng lên, nói “Ngươi cứ coi như chưa nhìn thấy ta, ta đi đây, có duyên gặp lại.” Nói xong hắn đi ba bước về phía tường cung, sau đó “bịch” một tiếng ngã xuống đất. Thẩm Quyết “…” Hạ Hầu Liễm bị thương rất nặng, miệng vết thương trên bả vai tưởng chừng như thấy cả xương, cần phải xử lý ngay. Thẩm Quyết mang Hạ Hầu Liễm đến phòng Tứ Hỉ, cởi hết y phục bết máu của hắn ra, ném vào chậu than đốt sạch sẽ. May mà trong phòng Thẩm Quyết có ít thảo dược, y bốc thảo dược tới, chọn loại cầm máu đắp lên miệng vết thương Hạ Hầu Liễm. Hạ Hầu Liễm hôn mê, mồ hôi rịn đầy đầu, lông mày nhíu chặt, trông không ổn chút nào. Thẩm Quyết sờ sờ trán hắn, quả nhiên sốt rồi, Thẩm Quyết múc nước lạnh, thấm ướt khăn mặt của mình đắp lên trán hắn. Bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ, có người hô to “Tìm thích khách, tất cả mọi người ra đây!” Trái tim Thẩm Quyết khẽ hẫng đi một nhịp, y hé một kẽ nhỏ nơi song cửa sổ, thấy bên ngoài có một nhóm Kim Ngô Vệ người nào người nấy hung thần ác sát, giáp khóa vòng và đao Nhạn Linh lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Nếu để bọn họ phát hiện ra Hạ Hầu Liễm thì hắn và y khó mà thoát chết. Ban nãy lúc nhìn thấy vết thương của Hạ Hầu Liễm y quá mức nóng vội, chỉ lo băng bó giúp hắn, y nên đặt Hạ Hầu Liễm ở trong giếng trước. Không kịp hối hận, Thẩm Quyết nhanh chóng động não, suy nghĩ làm thế nào để lừa gạt trót lọt. Khóe mắt thoáng thấy son phấn trên bàn của Tứ Hỉ, Thẩm Quyết lấy một hộp son ra, chấm đầy nốt đỏ trên mặt Hạ Hầu Liễm, lấy chăn che kín người hắn, sau đó kiểm tra kỹ lưỡng, xác định trên người mình không dính vết máu mới ra mở cửa. “Hoàng thượng đâu? Sao hoàng thượng không đến! Có phải hoàng thượng phái các ngươi đến đón ta trở về không? Tốt quá rồi, bổn cung muốn trở về, bổn cung là quý phi, là quý phi!” Cao phi hưng phấn kêu to, hai Kim Ngô Vệ trói nàng ta vào cột nhà, ba phi tử khác không điên khùng bằng Cao phi hoảng sợ rụt người sau hiên cửa, để lộ cặp mắt quan sát đám đàn ông lạnh lùng này. “Quý phi gặp phải thích khách trong tiệc tối, thích khách chạy về phía này, bọn ta phụng mệnh đến tra xét, công công mau lệnh cho tất cả mọi người đến đây kiểm tra.” Một thị vệ nói. Ngay sau đó có tiểu thái giám vừa cài khuy vừa chạy bước nhỏ đến, cúi đầu phục tùng đứng dưới cửa hiên. Thị vệ đảo qua một vòng, vỗ vai phải của từng người, không phát hiện điều gì bất thường, quay đầu hỏi Thẩm Quyết “Người đều ở đây hết rồi?” Có Ngô Kim Vệ tới báo “Đại nhân, còn một người nằm trong phòng.” “Đó là Tứ Hỉ công công, gã bị bệnh, không dậy nổi.” Thẩm Quyết thong dong đáp lại. “Bệnh cũng phải tra.” Thị vệ gọi một thuộc hạ, nói, “Đi vào xem thử.” Thẩm Quyết nói ” Trên người Tứ Hỉ công công toàn là chấm đỏ, nô tì sợ là bệnh đậu mùa, đại nhân vẫn chớ nên vào thì tốt hơn.” Mọi người nghe thấy thì sợ hãi lùi lại mấy bước. Sắc mặt thị vệ trầm như nước, hắn nói “Bên trên có lệnh, mỗi người đều phải kiểm tra, nếu thích khách vừa đúng trốn trong đây thì bọn ta phải ăn nói thế nào? Ai từng mắc phải đậu mùa, theo ta vào soát một lượt.” Có hai người đứng ra, nói “Ti chức hồi nhỏ từng bị đậu mùa.” Thẩm Quyết thầm nghĩ không ổn, nói “Đại nhân hà tất phải mạo hiểm như vậy, đậu mùa không phải nói chơi, nô tì vừa mới từ trong đó ra, nô tì lấy đầu đảm bảo tuyệt đối không có thích khách. Huống hồ Tứ Hỉ công công chính là con nuôi của Lưu tổng quản ở Ngự Mã Giám, các vị đại nhân làm việc vẫn cần chú ý chút thì hơn.” Hiện nay Ngụy Đức đương quyền, thái giám trong cung địa vị cực cao, mặc dù bọn họ là Kim Ngô Vệ có phẩm cấp nhưng khi gặp tổng quản thái giám vẫn phải nhường nhịn ba phần. Tỉ như Thẩm Quyết, mặc dù làm kẻ hầu ở lãnh cung, tốt xấu gì cũng là một tiểu quản sự, Kim Ngô Vệ cũng không dám vênh mặt hất hàm sai khiến với y. Mấy người đưa mắt nhìn nhau, tên đầu lĩnh kia cương quyết nói “Chức trách được giao, công công chớ trách. Người đâu, theo ta vào trong.” Có Kim Ngô Vệ khuyên nhủ “Công công có điều không biết, thích khách xuất thần nhập quỷ, lại giỏi ẩn náu, có khi hắn đứng ngay phía sau ngươi ngươi còn không biết ấy. Bọn ta lục soát cũng là vì nghĩ cho an toàn của các vị.” Nói xong, ba người liền tiến lên mở cửa, đi vào trong. Thẩm Quyết nhắm mắt, đi theo vào cửa. Hạ Hầu Liễm không biết đã tỉnh từ lúc nào, thấy mấy người tới, lọ mọ ngồi dậy nói “Nô tì thỉnh an các vị đại nhân.” Vài người nhìn thấy chấm đỏ trên mặt hắn thì bất giác lùi lại mấy bước. Hai Kim Ngô Vệ soát một lượt trong phòng, sau đó lắc đầu với thủ lĩnh. Thị vệ nhìn Hạ Hầu Liễm trên giường, con ngươi khẽ động, nói “Trên bả vai của thích khách kia đã trúng một đao của ti chức, không biết vị công công này có thể bỏ chăn xuống, để ti chức nhìn thử vai của ngươi không.” Mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán Thẩm Quyết, gần như chảy xuống mi mắt, vì y vẫn luôn cúi đầu nên thị vệ không hề phát giác. Làm thế nào bây giờ? Nếu như vạch chăn ra, để hắn nhìn thấy vết thương của Hạ Hầu Liễm thì hôm nay hai người bọn y chắc chắn phải chết. ———— Tác giả có lời muốn nói Đại náo cung đình *。٩ˊˋ*و✧*。 Chương 19 Chương 21 Tên gốc 督主有病 Tác giả Dương Tố Thể loại Cổ đại, Võ hiệp, Cường cường, HE, 1v1, Trúc mã x trúc mã Tình trạng bản gốc 134 Chương + 3 PN Edit Dờ Người là địa ngục của kẻ khác, nhưng lại là miền cực lạc của ta. *** Giới thiệu Người đời thật không ngờ rằng, Diêm Vương của Thi Sơn, lãng tử hàng đầu – Hạ Hầu Liễm – lại lưu lạc đến độ trở thành tên sai dịch thấp kém nhất Đông xưởng, lương bổng mỗi tháng hai lạng bạc, thậm chí còn chẳng trả nổi tiền thuê nhà. Thân là kẻ loạn đảng trong giang hồ, là tội phạm truy nã số một của Đông xưởng, Hạ Hầu Liễm không ngờ rằng, vị thiếu gia nhỏ thân thể yếu ớt mà hắn gặp hồi bé lại trở thành nhân vật quyền thế ngút trời, hô mưa gọi gió khắp nơi – Đề đốc Đông xưởng. Còn vị đốc chủ ấy, trong lòng y vẫn luôn đau đáu một vầng trăng kia. Người khao khát đã lâu, lại cầu mà chẳng được. Ta vì người thân hoá thành quỷ, người vì ta đạp đất thành Phật *. ———————— 1. Ngạo kiều đốc chủ công x Lưu manh thích khách thụ. 2. 1V1 cường cường. 3. Đốc chủ là thái giám giả. 4. HE! Chuyện quan trọng nói ba lần! HE! HE! HE! 5. Truyện lấy cảm hứng từ Cửu Châu. Lần đầu viết trường thiên nên có học theo văn phong của các vị tiền bối, vì vậy phần chính văn đăng miễn phí, còn phiên ngoại thì dù có hơi ngại một tẹo nhưng đành thu phí để kiếm chút tiền tiêu vặt. Hy vọng mọi người bỏ quá cho tui! 6. Đoạn đầu hành văn không được tốt, đọc đến đoạn sẽ hay hơn nha 🙈 *** MỤC LỤC ꧁༺༻꧂ Quyển 1 Gió xuân lê đào một cốc rượu Chương 01 Chương 02 Chương 03 Chương 04 Chương 05 Chương 06 Chương 07 Chương 08 Chương 09 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 ꧁༺༻꧂ Quyển 2 Đêm mưa giang hồ đèn mười năm Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 ꧁༺༻꧂ Phiên Ngoại Đêm nay mãi một giấc mộng trần gian Phiên ngoại 1 Phiên ngoại 2 Phiên ngoại 3 HOÀN ———————— Đôi lời của editor hum đọc cũng được = 1. Mình muốn giải thích vế “đạp đất thành Phật” một chút. Vế này thực ra là tác giả trích từ trong câu gốc “Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật” hiểu theo nghĩa trên mặt chữ có nghĩa là buông đao nơi nào thì sẽ thành Phật đúng nơi ấy; còn nghĩa bóng thì chữ Phật ở đây là để chỉ tâm thiện hoặc người tốt, ý nói người làm ác chỉ cần quyết tâm bỏ ác hướng thiện là sẽ trở thành người tốt, giờ phút buông bỏ con dao thì đã bắt đầu giác ngộ. Mình rất thích cả hai vế “thành quỷ” và “hoá Phật” ở trong câu này, vì lớp nghĩa ở đây rất là kiểu tỉ mỉ, theo như trong truyện là mang cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen và ảnh hưởng đến sự phát triển tính cách cũng như con đường của hai bạn, đặc biệt là nó còn đối nhau cả về mặt ý nghĩa lẫn vần điệu nữa. Nói chung là rất ưng cách xì poi nhẹ nhàng nghệ thuật mà vẫn rõ ràng như này = 2. Về tên đầu đề của hai quyển Đây là hai câu thơ trong bài “Ký Hoàng Cơ Phục” Gửi Hoàng Cơ Phục, được tuyển từ Sơn Cốc tập quyển 9, bản Tứ khổ toàn thư của Hoàng Đình Kiên. Bấy giờ tác giả làm giám Đức Châu nay thuộc Sơn Đông, nhớ đến bạn ở nơi xa nghìn dặm, cảm khái muôn phần, nên gửi thư tỏ bày nỗi nhớ Mọi người có thể tham khảo thêm trên Thi viện. Mình xin phép sử dụng bản dịch trong Lịch sử văn học Trung Quốc tập 2, NXB Giáo dục, 2003. Tiêu đề gốc của hai quyển là Đào lý xuân phong nhất bôi tửu Giang hồ dạ vũ thập niên đăng Bản dịch nghĩa theo Thi viện Cảnh hoa đào mận trước gió xuân cùng uống rượu Ngọn đèn trong đêm mưa trên giang hồ đã mười năm 3. Một điều mình rất tiếc là mình không thể hiện được hết cái hay ở văn phong của tác giả < theo mình thì Dương Tố viết rất chắc tay, diễn đạt dễ hiểu, câu cú có liên kết nhưng vẫn gãy gọn, sử dụng nhiều từ cổ mà mình không đủ trình để tìm từ tương đương trong tiếng Việt…, thành ngữ, điển tích điển cố và tham khảo rất nhiều tài liệu văn học kinh điển nữa ví dụ như Hồng Lâu Mộng, đam mê của bả luôn = nói chung là nghiên cứu khá kỹ càng, viết có tâm nên nếu có thể thì mọi người hãy đọc thẳng bản gốc cảm nhận được rõ hơn và ủng hộ tác giả nhaaaa Bỏ qua nội dung ĐỐC CHỦ CÓ BỆNH Nguyên tác Dương TốChủ bút Dữ HoaThể loại Manhua, Đam mỹ, Cổ trangSơ lược Một đứa trẻ là con của thiếp thất không được yêu thương, bởi vì biến cố không ai biết, mà trở thành Đề đốc Đông hán dưới một người trên vạn người! Người đời chỉ biết Thẩm Quyết thủ đoạn ác độc, nhưng không biết trong lòng hắn có một “ánh trăng sáng”, chính là sát thủ Già Lam bị Đông hán truy nã nhiều năm qua, Hạ Hầu Liễm. Hai người đã từng là thanh mai trúc mã, vì sao hôm nay gặp lại lại thành cảnh chĩa binh khí vào nhau? Đốc chủ thiên tiên bệnh kiều công với Sát thủ lưu manh trung khuyển thụ, mời các bạn cùng thưởng thức câu chuyện về lần gặp mặt giang hồ đầy nhiệt huyết này nhé! MỤC LỤC CHƯƠNG MỞ ĐẦU ✧ CHƯƠNG 0CHƯƠNG 1 ✧ CHƯƠNG 2 ✧ CHƯƠNG 3 ✧ CHƯƠNG 4✧ CHƯƠNG 5CHƯƠNG 6 ✧ CHƯƠNG 7 ✧ CHƯƠNG 8 ✧ CHƯƠNG 9 ✧ CHƯƠNG 10CHƯƠNG 11 ✧ CHƯƠNG 12 ✧ CHƯƠNG 13 ✧ CHƯƠNG 14 ✧ CHƯƠNG 15CHƯƠNG 16 ✧ CHƯƠNG 17 ✧ CHƯƠNG 18 ✧ CHƯƠNG 19 PHIÊN NGOẠI 1 TẠM NGỪNG RA CHƯƠNG MỚI DO VĂN PHÒNG TÁC GIẢ Ở VŨ HÁN, HIỆN VẪN CHƯA CÓ THÊM THÔNG TIN GÌ VỀ VIỆC CÓ CHƯƠNG MỚI CỦA TÁC GIẢ. KHI NÀO CÓ CHƯƠNG MỚI, BỌN MÌNH SẼ TIẾP TỤC LÀM TIẾP.

đốc chủ có bệnh